Chút se lạnh đầu mùa đông
Em thèm chút lạnh đầu mùa, thèm hơi ấm bàn tay, thèm được tựa vào bờ vai của mùa Đông, cảm nhận chút giá rét trong từng mạch thở. Mùa Đông, yêu cái lạnh se mang màu của tuyệt vọng, cây ủ rũ buồn trong sương đêm... Mùa Đông làm lòng em nhớ thêm, cái cảm giác ban đầu chạm khẽ.
Thèm cái lạnh như thèm một que kem trong ngày Hè, hơi nóng trong nồng ngực căng ra, tim đập loạn lên khi từ giã, mùa Thu đi mang theo cánh chim trời.
Chỉ còn em thôi, chỉ còn em đón mùa Đông trở về, mùa Đông mang món quà là những bông tuyết trắng. Nhớ quá đi thôi những thuần khiết buổi ban đầu. Nhớ quá, nhớ quá...
Em thèm một chút se lạnh của mùa, thèm một cảm giác chạm vào buốt giá, những cành cây trơ xương cùng sỏi đá, những tà áo vướng làn hương lành lạnh dịu dàng...
Em hân hoan xòe tay, em nở nụ cười trong gió. Em hát một bài hát ngày xưa cũ, em hít đầy hơi lạnh vào con tim nhỏ. Cảm giác dâng tràn khao khát. Thèm một ánh mắt buồn trong cơn mưa chiều...
Sài Gòn buồn vì không có mùa Đông, em chỉ dám chạm bàn tay vào màn hình máy tính, chạm vào mùa Đông nơi phương xa. Thèm một cảm giác ở ngoài chăn ấm, thèm chiếc áo lông ngỗng, vui chơi chạy nhảy trong mùa...
Mùa Đông làm lòng thấy cô đơn, thèm trở về bên gia đình. Thèm ngồi bên bếp lửa, nấu nồi nước vối, hát véo von như con chim nhỏ, hơi thở như khói phả vào mùa.
Cảm giác của sự thuần khiết xâm chiếm, nỗi nhớ nào bạc trắng hư hao, ảo ảnh màn sương mịt mờ khói tím, những cánh sao xa như ký ức bay vèo... xa xa kỷ niệm...
Em chẳng còn nhớ nổi đã bao nhiêu lần chạm vào cái lạnh của mùa Đông, chẳng còn nhớ nổi đã bao lần thèm một lần ăn những bông tuyết trên đỉnh Mẫu Sơn quanh năm mây trắng. Miền Bắc, Miền Bắc! Sao không vào Nam chơi? Sao không cho xin chút lạnh đầu mùa, để lòng tôi hiu hắt nhớ...
Hãy về đây nhé mùa Đông ơi, trong giấc mơ trở mình thao thức mãi. Bóng trăng trôi qua tuổi đời vụng dại, nếm mật ngọt hương thơm trong tiếng cười đùa...
Thèm một cái lạnh đến lạc đường mưa nắng, thèm một chốn đi hoang như gió thổi mây ngàn. Muốn làm chú mèo đi lang thang đường vắng, nếm chút sương buông xuống cuộc đời...
Mùa Đông!
Mùa Đông ơi...
Thèm một cái lạnh đầu Đông thuần khiết.
Thèm cái lạnh như thèm một que kem trong ngày Hè, hơi nóng trong nồng ngực căng ra, tim đập loạn lên khi từ giã, mùa Thu đi mang theo cánh chim trời.
Chỉ còn em thôi, chỉ còn em đón mùa Đông trở về, mùa Đông mang món quà là những bông tuyết trắng. Nhớ quá đi thôi những thuần khiết buổi ban đầu. Nhớ quá, nhớ quá...
Em thèm một chút se lạnh của mùa, thèm một cảm giác chạm vào buốt giá, những cành cây trơ xương cùng sỏi đá, những tà áo vướng làn hương lành lạnh dịu dàng...
Em hân hoan xòe tay, em nở nụ cười trong gió. Em hát một bài hát ngày xưa cũ, em hít đầy hơi lạnh vào con tim nhỏ. Cảm giác dâng tràn khao khát. Thèm một ánh mắt buồn trong cơn mưa chiều...
Sài Gòn buồn vì không có mùa Đông, em chỉ dám chạm bàn tay vào màn hình máy tính, chạm vào mùa Đông nơi phương xa. Thèm một cảm giác ở ngoài chăn ấm, thèm chiếc áo lông ngỗng, vui chơi chạy nhảy trong mùa...
Mùa Đông làm lòng thấy cô đơn, thèm trở về bên gia đình. Thèm ngồi bên bếp lửa, nấu nồi nước vối, hát véo von như con chim nhỏ, hơi thở như khói phả vào mùa.
Cảm giác của sự thuần khiết xâm chiếm, nỗi nhớ nào bạc trắng hư hao, ảo ảnh màn sương mịt mờ khói tím, những cánh sao xa như ký ức bay vèo... xa xa kỷ niệm...
Em chẳng còn nhớ nổi đã bao nhiêu lần chạm vào cái lạnh của mùa Đông, chẳng còn nhớ nổi đã bao lần thèm một lần ăn những bông tuyết trên đỉnh Mẫu Sơn quanh năm mây trắng. Miền Bắc, Miền Bắc! Sao không vào Nam chơi? Sao không cho xin chút lạnh đầu mùa, để lòng tôi hiu hắt nhớ...
Hãy về đây nhé mùa Đông ơi, trong giấc mơ trở mình thao thức mãi. Bóng trăng trôi qua tuổi đời vụng dại, nếm mật ngọt hương thơm trong tiếng cười đùa...
Thèm một cái lạnh đến lạc đường mưa nắng, thèm một chốn đi hoang như gió thổi mây ngàn. Muốn làm chú mèo đi lang thang đường vắng, nếm chút sương buông xuống cuộc đời...
Mùa Đông!
Mùa Đông ơi...
Thèm một cái lạnh đầu Đông thuần khiết.